Mẹ ơi, con đã khóc…
Con đã khóc, không phải vì buồn… mà vì con nhớ Mẹ.
Con đã khóc, không phải vì đau… mà con sợ, sợ sự mất mát, mất một thứ gì đó vĩnh viễn…
Con đã khóc, không phải vì con không đạt được, mà vì con muốn từ bỏ, vì con không muốn cố gắng…
Con xin lỗi … vì con đã khóc.
Mẹ thường nói… “Khóc không giải quyết được vấn đề, chỉ làm con thêm đau khổ, mệt mỏi”.
Đúng vậy, con hiểu được điều đó…
Con sẽ cố gắng mạnh mẽ.
Con sẽ không khóc khi có những chuyện buồn vu vơ.
Con sẽ không khóc vì đôi khi không chịu nổi cái tính gàn dở của mình.
Con sẽ không khóc khi có ai đó đối xử với con không như cách con mong muốn.
Con sẽ không khóc khi có ai đó không yêu thương con như cách con yêu thương họ.
Con sẽ không khóc khi cuộc đời này đối xử với con không dịu dàng như Mẹ.
Con sẽ không khóc cho những nỗi đau của chính mình, không khóc khi thấy mệt mỏi.
Nhưng Mẹ ơi, Mẹ cho phép con nhé…
Cho phép con khóc Mẹ nhé, khi con thấy một người Mẹ chăm sóc những đứa con của họ, vì Mẹ biết mà điều đó làm con nhớ Mẹ biết bao…
Cho phép con khóc khi thấy nhớ Mẹ, vì đó là nước mắt dành cho người đã hi sinh tất cả để con có được ngày hôm nay.
Cho phép con khóc khi thấy Bố ngồi một mình và nhìn bâng quơ ở một nơi xa nào đấy… có lẽ là bố đang nhớ Mẹ… Con khóc giùm bố, Mẹ nhé!
Cho phép con khi thấy tim mình nhói đau thì con có thể bật khóc Mẹ nhé, vì con đã thấy mình đi quá giới hạn của sự chịu đựng…
Cho phép con khóc Mẹ nhé khi có ai đó gục vào vai con khóc… vì nếu có những lúc như vậy, con biết chẳng thể làm được những gì cho họ ngoài việc khóc cùng họ… Và con biết Mẹ cũng sẽ làm vậy…
Và ngay lúc này đây, cho phép con khóc mẹ nhé, vì con không thể, không thể không khóc…
Khi tất cả đã qua đi, sẽ chẳng có ai có thể làm cho con gái của mẹ... rơi nước mắt.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét